Nhân sinh vốn không thập toàn thập mỹ, quan trọng là khả năng buông bỏ chấp nhất được bao nhiêu.
Mỗi độ tuổi có sức mạnh, vị
thế và nỗi tiếc nuối riêng. Tuy nhiên, đó mới là cuộc sống. Chỉ có bình tĩnh
đối xử với chính mình, yêu mến món quà Thượng Đế ban cho trên mỗi chặng đường
đời, trái tim của chúng ta mới có thể chứa đầy hạnh phúc. Nhân sinh vốn không
thập toàn thập mỹ, quan trọng là khả năng buông bỏ chấp nhất được bao nhiêu.
Trong
cuộc sống, có những thứ nếu như không thể trụ vững được, thì chỉ có thể bị vứt
bỏ; có những điều mong mỏi không đạt được, chỉ có thể buông tay; bảo lưu không
được, chỉ có thể kết thúc.
Cuộc
sống chính là như vậy, lựa chọn không dễ, buông bỏ cũng rất gian nan. Nỗi khổ của đời người, chính là khổ khi phải lựa chọn. Khó
khăn của cuộc đời, chính là khó ở chỗ buông tay.
Sống trên đời, nói cho cùng,
chính là quá trình liên tục giữa lựa chọn và buông bỏ.
Xét cho cùng, đời người được
chia làm 3 giai đoạn, thể hiện rõ trong cách "nhìn đời": Tuổi trẻ thì
nhìn xa; trung niên nhìn thấu; lão niên xem nhẹ.
Nhìn xa là đặc ân của tuổi trẻ, là rực lửa và cũng là quãng tối
Tuổi trẻ là quãng đời tươi đẹp
nhất trong cuộc đời mỗi con người. Ở cái tuổi ấy, trong ba thứ: sức khỏe, thời
gian và tiền bạc, chúng ta chỉ thiếu tiền thôi, còn thời gian và sức khỏe thì
luôn đong đầy. Năm tháng qua đi khi về già ta sẽ nhận thấy tiền bạc hóa ra là
thứ ít quan trọng nhất trong ba thứ trên. Nghĩa là tuổi trẻ là giai đoạn quý
giá nhất đời người vì sỡ hữu trọn vẹn hai món quà lớn nhất của cuộc sống là sức
khỏe và thời gian.
Đây cũng là thời gian mỗi người
đều nuôi dưỡng những ước mơ, hoài bão, khát vọng trên con đường sự nghiệp. Bạn
vẽ ra viễn cảnh tương lai thật tươi sáng với công việc có mức lương mơ ước,
ngôi nhà có không khí đầm ấm, hay đơn giản là một chuyến du lịch tự thưởng cho
bản thân sau tháng lương đầu tiên... Tất cả những điều ấy thật đẹp. Nhưng, hạn
chế của tuổi trẻ chính là nông nổi, là cách nhìn có phần nông cạn, thiếu thực
tế. Cho nên, nhiều khi chỉ nhìn thấy được cảnh đẹp trước mắt, mà không thấy
rằng ngoài ngọn núi này còn những ngọn núi khác cao hơn.
Tuổi trẻ hãy cứ vui tươi, tận
hưởng và dốc sức..., nhưng hãy dành cho mình sự tĩnh tại, đưa mắt nhìn rộng
khắp thế gian để chọn đúng con đường phía trước.
Nhìn thấu là
món quà mà tuổi trung niên có được: Không phải sống lâu, mà là sống sâu
Khi đó,
tuổi trẻ đã qua đi, sau những va vấp tranh đoạt, đua chen, người trung niên
hiểu thấu lẽ đời và tình người; hiểu được rằng, thiên hạ bận rộn huyên náo đều
là vì chữ "danh", thiên hạ nhốn nháo đua chen, đều là vì chữ
"lợi".
Tuổi trung niên nhìn thấu thế
sự. Hiểu, cuộc sống thực chất là một cuộc trải nghiệm lớn, mà trong đó bạn phải
đi tìm những mảnh ghép là những trải nghiệm nhỏ để từ đó ghép nên cuộc đời
mình.
Khi
tâm niệm cuộc đời chỉ là cuộc trải nghiệm, bạn sẽ không quá áp lực nên mọi sự
lựa chọn của mình trong cuộc đời. Đó là cuộc chơi, không ai thắng và cũng không
ai thua cả, vì suy cho cùng, ai rồi cũng đến lúc phải giã từ cuộc sống, nhưng
người may mắn hơn, là người sống được nhiều hơn những người khác, sống nhiều
hơn, không có nghĩa là sống lâu hơn nhưng là sống được nhiều khoảnh khắc hơn
trong đời, như Jean Jacques Rousseau nói: "Người
sống nhiều nhất không phải người sống lâu năm nhất mà là người có nhiều trải
nghiệm phong phú nhất"
Tuổi già xem nhẹ - cốc nước mát lành tuổi xế chiều
Con người khi đến tuổi già,
không cần sống dưới miệng lưỡi của người khác, cũng chẳng phải e dè sống dưới
ánh mắt của người khác. Họ sống trong thế giới đơn giản và hạnh phúc của riêng
mình! Không phải là họ không cầu tiến, cũng không phải là không cố gắng, càng
không phải là không truy cầu, mà chính là bình thản với sự đời, thản nhiên
không vướng bận, rời xa huyên náo xa một chút, tiến gần tự nhiên một chút.
Ai đó ví von rất hay, người cao
tuổi thường nhìn chiếc cốc đầy một nửa, hơn là vơi một nửa. Đó là do họ đã tích
lũy được nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống và hiểu rằng: Nước, càng sáng càng
trong; người, càng thản nhiên càng nhiều hạnh phúc hơn. Vì vậy, trong cuộc sống
của người lớn tuổi điều giá trị nhất là có thể có một sự bình an, yên tĩnh.
Mỗi độ tuổi có sức mạnh, vị thế
và nỗi tiếc nuối riêng. Tuy nhiên, đó mới là cuộc sống. Chỉ có bình tĩnh đối xử
với chính mình, yêu mến món quà Thượng Đế ban cho trên mỗi chặng đường đời,
trái tim của chúng ta mới có thể chứa đầy hạnh phúc. Nhân sinh vốn không thập
toàn thập mỹ, quan trọng là khả năng buông bỏ chấp nhất được bao nhiêu.
Một người có hàm dưỡng cần
phải hiểu được độ lượng, tha thứ. Một người tu dưỡng, phải hiểu được bao dung,
tôn trọng. Hãy sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc, bạn nhé!
Nguồn: Cafebiz.vn